Thượng Quan Thi Vũ tránh thoát tay hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Tâm đã chết, sao có thể thayđổi đây?"
"Chẳng lẽ giữa chúng ta một chút cũng không thể cứu vãn sao?" Kỳ Doãn suy sụp nói.
"Hãy quý trọng người trước mắt, Hạ trắc phi vô cùng yêu ngươi."
Thượng Quan Thi Vũ xoay người rời đi, chỉ để lại một câu này, Diệp Thừa Tầm nhìn thấy, liền đuổi theo.
"Ta chỉ yêu mỗi nàng!" Kỳ Doãn quát.
Thượng Quan Thi Vũ ngừng lại, nhưng không có quay đầu cất giọng thản nhiên: "Ngươi yêu nhất chỉ có quyền lực."
Nói xong càng không ngừng đi về phía trước, bóng dáng nhìn mảnh mai nhỏ nhắn nhưng lại kiên cường vô cùng.
Kỳ Doãn đưa tay bắt lấy bóng lưng kia, nhưng như thế nào cũng bắt không được, chỉ sững sờ nhìn nàng càng lúc càng xa.
Ở trong một con hẻm nhỏ, một đôi con ngươi oán hận nhìn bọn hắn, vẻ mặt âm hàn lạnh lẻo, khăn lụa trong tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà rách tả tơi.
Hạ Uyển Di cảm thấy tê tâm liệt phế, thái tử a thái tử, ta vì chàng làm nhiều như vậy, nhưng vẫn không thể sánh được với Thượng Quan Thi Vũ cái gì cũng không có.
"Oán sao? Hận sao? Nghĩ muốn đoạt lại lòng của hắn sao?"
Bỗng dưng, từ phía sau lưng Hạ Uyển Di truyền đến một giọng nói, khiến ả hoảng hốt, vội xoay người lại, chỉ thấy một nam tử tự tiếu phi tiếu đang nhìn ả.
Nam tử một thân áo trắng, dung mạo còn đẹp hơn cả nữ tử, khí chất linh hoạt kỳ ảo, một cái nhăn mày một nụ cười đều có thể làm điên đảo chúng sinh.
Ánh măt Hạ Uyển Di đầy bất ngờ, ngu ngơ nhìn hắn, nam tử thấy vậy, giả bộ ho khan vài tiếng.
"Ngươi là ai?" Sau khi lấy lại tinh thần Hạ Uyển Di cảnh giác nhìn hắn.
Nam tử nhàn nhạt cười, nói ra hai chữ: "Lưu Ly."
Hạ Uyển Di chấn kinh, "Ngươi, ngươi là Lưu Ly công tử?"
"Không sai." Hắn chính là Lưu Ly công tử, cũng là Mộc Ly Yên.
"Hạ gia chúng ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại hãm hại bọn ta như vậy, còn muốn đánh vào sản nghiệp của gia tộc ta?" Hạ Uyển Di nghe vậy, không khỏi hít sâu vào một hơi, chất vấn hỏi.
Ly Yên cười khẽ, "Bởi vì, là thái tử bảo ta làm như vậy ."
Nghe vậy, Hạ Uyển Di trợn to mắt, khó có thể tin nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Làm sao có thể? Chúng ta cùng ngồi trên một chuyến thuyền, đánh vào sản nghiệp của gia tộc ta thì hắn có lợi gì chứ?"
“Chẳng lẽ ngươi không biết, ở mặt ngoài là đả kích, nhưng kỳ thật đều là lén lút thu mua sản nghiệp của gia tộc các ngươi sao?" Ly Yên cười nói.
Hạ Uyển Di quá sợ hãi, môi đỏ mọng run rẩy, "Ngươi, ngươi nói là, thái tử muốn thu mua sản nghiệp của gia tộc bọn ta?"
Ly Yên trưng ra một vẻ mặt “Trẻ con là dễ dạy", nói: "Có ai muốn mình bị người nắm trong tay cả đời, tất nhiên quyền thế là phải tự tay mình nắm giữ, một khi việc thu mua sản nghiệp gia tộc hoàn tất, Hạ Gia của ngươi, gồm cả ngươi, đều sẽ bị diệt khẩu."
Đầu óc nhất thời trống rỗng, Hạ Uyển Di cắn môi, một bộ dáng không thể tin nỗi, bỗng dưng, hơi hơi nâng mắt nói: "Dựa vào đâu ta phải tin ngươi?"
Đã sớm biết nàng sẽ hỏi như vậy, khoé miệng Ly Yên cong lên, lấy ra một tờ khế ước cho nàng xem.
Ngón tay Hạ Uyển Di run rẩy cầm lấy khế ước, ánh mắt tràn ngập đau xót, "Thu mua sản nghiệp Hạ gia, sau khi xong việc liền giết cả nhà diệt khẩu?Bút tích này, là của hắn."
Bỗng dưng nàng nở nụ cười lạnh, cười đến thê lương mà trào phúng: "Thái tử a thái tử, không nghĩ tới ngươi lại đối xử với ta như vậy."
Ánh mắt trong vắt của Ly Yên thoáng hiện qua tinh quang, môi hơi cong lên, Thi Vũ cùng Kỳ Doãn biết nhau lâu như vậy, bắt chước bút tích không phải là rất dễ dàng sao.
"Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi vẫn thương hắn sao?"
Hạ Uyển Di bi thương cười, nói: "Yêu một người, sao lại dễ dàng liền không yêu nữa, cho dù hắn tàn nhẫn với ta như vậy."
Câu trả lời của nàng ta cũng nằm trong dự đoán của Ly Yên, Ly Yên nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: "Vậy ngươi muốn chiếm được tâm của hắn không?"
Kiên quyết gật đầu, Hạ Uyển di nói: "Ta muốn."
"Tốt, ta có một biện pháp có thể giúp ngươi." Ly Yên một bộ dạng bí hiểm nói.
Trong lòng Hạ Uyển Di bỗng nổi lên cảnh giác, hỏi: "Vì sao ngươi lại giúp ta? Giúp ta thì có gì tốt cho ngươi?"
Nhẹ cười ra tiếng, Ly Yên nói: "Tất nhiên là ta có điều kiện ."
"Điều kiện gì?"
"Sau khi xong chuyện, ta muốn một nửa tử sỉ của gia tộc các ngươi." Híp híp mắt, Ly Yên thu lại tươi cười nói.
Người mà gia tộc Hạ Gia tin tưởng nhất chinh là Hạ Uyển Di, hơn nữa trên tay ả còn có lệnh bài có thể khống chế được tử sĩ của gia tộc.
Hạ Uyển Di kinh ngạc liền cự tuyệt nói, "Tử sĩ chính là át chủ bài của gia tộc bọn ta, sao có thể tùy tiện tặng cho ngươi."
"Ngươi cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, nếu mà sản nghiệp của gia tộc các ngươi sập đổ, thì dùng tử sỉ để làm gì? Chẳng lẽ để soán vị sao?" Ly Yên nhẹ giọng dụ dỗ nói.
Từ trăm năm trước đã có ước định, mặc dù Tứ Đại Gia Tộc có địa vị ngang với hoàng tộc, nhưng không được dùng thế lực này để đoạt ngôi, chỉ có thể tự bảo vệ mình, nếu như có một gia tộc muốn soán vị, thì sẽ bị các gia tộc các gia tộc còn lại cùng nhau vây đánh.
Hạ Uyển di do dự, lâm vào trầm tư.
Nở nụ cười nhạt, Ly Yên tiếp tục dụ dỗ nói: "Chỉ cần chiếm được tâm của thái tử, chẳng khác nào tất cả giang sơn đều là của ngươi, vậy ngươi cần gì phải để ý có bao nhiêu tử sĩ?"
Sắc mặt có chút dao động, Hạ Uyển Di cắn răng, bất chấp gật đầu một cái: "Được, ta đáp ứng ngươi."
Ly Yên thoã mãn cười, nói thêm mấy câu vào bên tai ả, chỉ thấy ánh mắt của ả càng trở nên phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Lấy ra một viên thuốc đưa cho ả, Ly Yên nói: "Đem cái này cho hắn ăn hết, hắn sẽ quên người hắn yêu thương, tiếp theo, ngươi cứ dựa theo lời ta nói mà làm."
Khẽ cắn môi, Hạ Uyển Di nhận lấy dược, sau đó xoay người rời khỏi
Nhìn bóng dáng của ả, sắc mặt Ly Yên lập tức trầm xuống, ánh mắt phức tạp quang mang, hại Thi Vũ, nàng có thể để ả yên sao?
"Cô nương thật đúng là Thiên Biến Vạn Hóa."
Bỗng nhiên, một thanh âm Phiêu Miểu truyền đến, ngay sau đó bóng trắng liền xuất hiện, bạch y không nhiễm bụi trần, trên khuôn mặt tinh xảo là thần sắc tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt sắc bén phảng phất như muốn xuyên thấu nàng.
Ly Yên nhìn chằm chú, môi đỏ mọng mấp máy: "Ngươi đến đây từ khi nào ?"
Dựa vào câu nói đầu tiên của hắn rõ ràng là đã nhìn ra thân phận của mình, người này thật đúng là đáng sợ!
"Luôn ở đây, chỉ là cô nương quá tập trung làm chuyện hại người, liền không để ý đến tại hạ thôi." Thượng Quan Dương thản nhiên nói, con ngươi nhìn chằm chằm nàng.
Ly Yên nhìn hắn một hồi lâu, lập tức cảnh cáo nói: "Chuyện không liên quan gì đến ngươi, tốt nhất đừng quản."
Thượng Quan Dương vừa muốn nói gì, ánh mắt lại dao động đến trên eo nàng, con ngươi bỗng nhiên trợn to, khẩn trương hỏi: "Ngọc bội này là của ngươi?"
Ly Yên nhìn hắn sau đó lại nhìn ngọc bội bên hông, nhớ lúc trước Thượng Quan Thi Vũ đã từng nói với nàng, ngọc bội này từ nhỏ đã ở trên người nàng ấy, hẳn là gia tộc lưu cho Thi Vũ, chẳng qua là nhiều như vậy năm, nàng đã quen một mình, nên cũng đưa ngọc bội cho Ly Yên.
Ly Yên nheo mắt lại nhìn hắn, sẽ không khéo như vậy đi?
"Nói mau, từ đâu ngươi có được ngọc bội này? Là người phương nào?" Thượng Quan Dương khẩn trương tra hỏi, hoàn toàn mất đi cái loại cảm giác lạnh nhạt như trước .
Ly Yên lui về phía sau một bước, nâng mắt thản nhiên nói: "Ngọc bội không phải của ta, nhưng ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết là của ai , ngươi đừng nghĩ đến nữa!"
Nói xong, Ly Yên điểm nhẹ mủi chân, dùng khinh công bay vọt về nơi xa.
Thượng Quan Dương nhìn bóng dáng vừa biến mất kia, hắn thầm hạ quyết tâm, phải tra cho được thân phận của nữ tử này, như vậy mới có thể tìm được chủ nhân của ngọc bội.
Chương 45
"Nghe nói gì không? Sửu nữ Tả Tương Phủ đàn ra thủ khúc Đệ nhất thiên hạ, chuẩn bị cùng Lâm tiểu thư Hữu tướng phủ gả cho Vũ Vương Gia!"
"Thật à? Không phải nói Hòa Ly rồi sao? Tại sao lại thành thân?"
"Chắc là do Sửu Nữ kia đàn ra một khúc cầm hay, có cảm giác mới mẻ, liền cùng nàng thành thân!"
"Tư tưởng của người hoàng gia những người bình thường chúng ta thật không thể đoán ra a~!"
Bên ngoài, lời đồn đại bay đầy trời, nghe vậy, ánh mắt một bạch y nam tử chợt lóe, bước chân thật nhanh đi tới phủ Thừa Tướng.
Thì ra cô nương kia chính là Tiền Vũ vương phi, rốt cuộc cũng tìm được nàng.
"Thi Vũ, ngọc bội này là của ngươi, ta không thể cầm." Ly Yên đưa ngọc bội ra.
Thượng Quan Thi Vũ nghi vấn nhìn nàng, thở dài: "Có thể thân thế người này cùng Thượng Quan gia tộc có quan hệ."
"Tại sao lại nói như vậy?" Thượng Quan Thi Vũ nhíu mày hỏi.
" Phản ứng của Thượng Quan Dương rất kích động khi nhìn thấy ngọc bội này, hắn còn hỏi chủ nhân của ngọc bội này là ai, nghĩ xem, rất có thể ngươi là người Thượng Quan gia tộc." Nàng bất đắc dĩ từ từ nói .
Liễm con mắt suy nghĩ một chút, Thượng Quan Thi Vũ mấp máy môi:
"Ta thủy chung không phải là người thân chân chính của bọn họ, ta chỉ là một linh hồn xuyên qua mà thôi, ngươi vẫn là cầm ngọc bội kia đi! Ta không muốn tham gia những chuyện rắc rối này."
Ly Yên gật đầu một cái, "Vậy cũng tốt!"
"Đang nói chuyện gì vậy?" Diệp Thừa Tầm nhẹ nhàng đến, trên khuôn mặt mang nụ cười dịu dàng.
"Nơi này là phủ Thừa Tướng, không biết Diệp công tử tới đây là có chuyện gì?" Khuôn mặt Ly Yên đầy ý cười nhìn hắn, giọng nói tràn đầy chế nhạo.
Diệp Thừa Tầm ngượng ngùng cười cười, nói: "Ta, ta là tới tìm Thi Vũ luyện kiếm."
Ly Yên cố làm vẻ đứng đắn gật đầu một cái: "Ừ, ta có thể hiểu, cớ này có điểm gượng ép, lần sau tìm cớ tốt hơn đi."
Thấy thế, Thượng Quan Thi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Được rồi, Huyết Hồ, thật sự là Diệp công tử mang ta đi luyện kiếm."Ngay sau đó xoay người nói với Diệp Thừa Tầm: "Chúng ta đi thôi!"
"Đi đi đi đi!" Ly Yên nhịn không được giả bộ khoát tay áo, đợi hai người rời đi, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhìn ngọc bội óng ánh trong suốt trên tay.
Nếu Thi Vũ không muốn cùng Thượng Quan gia tộc có liên hệ gì, như vậy tốt nhất là phá hủy ngọc bội kia, Ly Yên nghĩ vậy, giơ tay lên muốn đem ngọc bội đập vỡ, bỗng chốc một đạo nội lực bất ngờ xẹt qua, ngọc bội bị đoạt đi.
Một nam tử mặc bạch y may mắn nhìn ngọc bội trong tay, ngay sau đó hung hăng ngước mắt nhìn chằm chằm Ly Yên, "Ngươi làm gì đấy?"
Ly Yên nhàn nhạt nhíu mày, "Ngọc bội kia không thể lưu, ngươi nên đi đi, chủ nhân của ngọc bội không muốn cùng ngươi có bất kỳ quan hệ gì."
Thượng Quan Dương, tức là bạch y nam tử, khó có thể tin nhìn nàng, trong mắt hiện rõ vẻ đau đớn, miệng lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể như vậy? Ta tìm nàng ấy bao nhiêu năm, thế nhưng nàng lại không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ta?"
Trước đó vài ngày hắn nghe tin Thái tử phi tên là Thượng Quan Thi Vũ, vốn muốn đi điều tra một phen, ai ngờ lại có tin tức công bố nàng đã chết, bây giờ khó có được chút hi vọng, nàng lại không muốn cùng mình có bất kỳ quan hệ gì.
Khó khăn thở ra một hơi, Thượng Quan Dương nói: "Cũng được, chỉ cần biết nàng còn sống là được, ngươi chuyển lời với nàng giúp ta, nếu muốn về nhà, Thượng Quan gia vĩnh viễn hoan nghênh nàng."
"Mạo muội hỏi một câu, rốt cuộc ngọc bội kia cùng Thượng Quan gia các ngươi có quan hệ gì?" Ly Yên ngưng mắt hỏi.
Thượng Quan Dương vuốt ve ngọc bội trong tay, khóe miệng từ từ nâng lên một nụ cười nhợt nhạt, "Đây là ngọc bội gia truyền của Thượng Quan gia chúng ta, cũng là tín vật của Gia chủ thừa kế, năm đó, ta tặng nó uội muội ta yêu thương nhất ."
Mi gian tràn đầy nụ cười hạnh phúc, liền tín vật gia chủ đều có thể tặng, đủ thấy hắn thật lòng yêu thương muội muội này.
Trong lòng có chút cảm động, Ly Yên cam đoan: "Nếu có thể, ta sẽ gắng hết sức khuyên nàng trở về Thượng Quan gia ."
Dứt lời, trên mặt Thượng Quan Dương xẹt qua một tia mừng rỡ, "Ngươi nói thật? Ngươi chịu giúp ta?"
Ly Yên gật đầu một cái, nam tử này trước kia vui giận cũng không hiện ra bên ngoài, nhưng bởi vì muội muội mà lộ ra nhiều cảm xúc như vậy, nếu Thi Vũ trở lại Thượng Quan gia, cũng không sợ bị khi phụ rồi. (khi phụ: Khi dễ + phụ bạc)
"Được rồi, ngươi có thể đi, nếu nàng đồng ý, ta sẽ trực tiếp đưa nàng về Thượng Quan gia."
"Tốt." Trong mắt Thượng Quan Dương mang theo vui sướng, phất trường bào rời đi.
Ly Yên đứng nghiêm một chỗ, nhàn nhạt nhìn những cánh hoa rơi xuống, Thi Vũ tuy là người của hai thế giới nhưng cũng chưa từng nhận được phần thân tình nào (ở đây chỉ tình phụ mẫu, huynh muội ruột thịt, không bao gồm cả phần tình cảm với Ly Yên), còn bị Kỳ Doãn tổn thương như vậy, có ca ca yêu thương cưng chiều nàng là việc tốt .
"Lão đại, dược liệu đã chuẩn bị tốt."
Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm Vân Mặc, Ly Yên từ từ xoay người, gật đầu một cái, đi đến phòng Mộc Hi Ngôn, Vân Mặc theo sát phía sau.
Mộc Hi Ngôn đón Lạc Y Cầm về phủ Thừa Tướng, để nàng ở gian phòng của mình, tận tình chăm sóc nàng. Ban đầu nàng không muốn, nhưng trước lời cầu khẩn của hắn thì lại mềm lòng.
Ly Yên sải bước tiến vào gian phòng, chỉ thấy một mình Lạc Y Cầm lẳng lặng ngồi ở trên giường, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Sư tỷ, hắn đi đâu rồi?"
Nghe vậy, Lạc Y Cầm hồi hồn, nói: "Hắn đi nấu thuốc rồi."
Khẽ cười một tiếng, Ly Yên hỏi: " Chẳng lẽ Sư tỷ không có chút cảm động nào?"
"Cảm động gì?" Thần sắc Lạc Y Cầm phức tạp, vẻ mặt giả bộ không hiểu.
"Sư tỷ chớ giả bộ, trong lòng ngươi có ca ca ta, chỉ là ngươi có điều băn khoăn mà thôi."
Thấy hai nữ tử đang nói về đề tài tình cảm, bộ dáng Vân Mặc giả vờ không nghe thấy, an tĩnh đứng một bên.
Lạc Y Cầm cắn cắn môi, khổ não nói: "Ly Yên, ngươi nói ta nên làm thế nào? Ta không biết tình yêu là gì, cảm giác trong lòng có hắn, chỉ là ta không dám tiếp nhận, bởi vì ta không biết hắn có phải chỉ thích dung mạo ta hay không."
Nhẹ giọng thở dài, Ly Yên nói: "Sư tỷ, ca ca ta không phải để ý bộ dáng của ngươi, hắn với ngươi vừa thấy đã yêu, nhưng tuyệt đối không phải vì dung mạo, lời ta nói tuyệt đối là sự thật, tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn là ca ca ta nên thiên vị."
"Vậy tại sao hắn lại khẩn trương với việc khôi phục dung mạo của ta như vậy?" Trong mắt lóe giọt lệ, Lạc Y Cầm hỏi.
"Như vậy đi, ta giúp ngươi thử hắn một chút, như vậy chẳng phải sẽ biết sao?"
" Thử thế nào?" Nàng ngẩng đầu hỏi.
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe một âm thanh vang lên.
"Yên nhi cũng tới? Có phải đến giúp Y Cầm khôi phục lại dung mạo hay không?" Mộc Hi Ngôn nhìn thấy Ly Yên, khẩn trương hỏi.
Con ngươi Ly Yên xẹt qua một tia giảo hoạt, nhất thời vẻ mặt trở nên bi thương: "Ca, thật xin lỗi, ta không trị được."
"Tại sao có thể như vậy?" Mộc Hi Ngôn gấp gáp hỏi, trong mắt hiện rõ vẻ khẩn trương.
Thấy hắn phản ứng như thế, đôi mắt Lạc Y Cầm tối sầm lại, hơi thất vọng.
"Vết thương quá sâu, sợ rằng vết sẹo trên mặt vĩnh viễn không thể chữa được." Ly Yên bĩu môi "uất ức" nói.
Mộc Hi Ngôn dường như bị đả kích, trầm mặc.
Sau nửa ngày trầm ngâm, Mộc Hi Ngôn hướng về phía Lạc Y Cầm nói: "Không quan trọng, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi cả đời."
Nghe vậy, Lạc Y Cầm bất khả tư nghị (không tin nổi, không hiểu nổi) ngước mắt nhìn hắn, "Ngươi nói gì?"